Ấy
là câu chuyện kể về anh chàng sinh viên Vôva (xin nói luôn rằng đây chỉ
là cái tên giả, lái luôn sang tên nước ngoài cho chắc ăn), một gã “tay
chơi” luôn câng câng mặt tuyên bố với anh em cùng phòng rằng:
- Trẻ mềm xương, già ngọt thịt. Nhớn bùi, bé mềm... Cả cái khu ký túc xá này tớ biết tuốt luốt.
Khoác
lác đến thế là cùng. Mấy cậu bạn bực lắm, nhưng tìm cách mãi mà không
biết làm thế nào để vạch mặt gã. Cuối cùng, trong một lần nhậu anh em
hỏi gã thử chứng minh xem gã “biết” được bao nhiêu “tà áo trắng” trong
khu ký túc xá mà quá nửa là nữ sinh này? Gã cười khẩy:
- Mang về đây cho tớ cái khăn mùi xoa của bất kỳ em nào, tớ... ngửi qua biết ngay!
Được lắm, anh em nhủ thầm. Mấy hôm liền mang về cho gã một loạt khăn mùi xoa màu hồng. Vôva ngửi qua rồi tuyên bố:
- Đây là em Natasa nữ sinh năm cuối, khu A1.
- Đây là em Misa, ở phòng 201 nhà C10.
- Đây là em Anna, ở phòng 201 nhà B2.
- Đây là em Cachiusa, ở phòng 201 nhà D7.
Thật
là bực hết chỗ nói. Chẳng lẽ gã có tài cưa cẩm giỏi đến mức siêu đẳng?
Mấy tên cùng phòng vò đầu bứt tai suốt cả tuần. Cuối cùng, sau một đêm
thức trắng, Ivanốp có sáng kiến. Hôm đó phòng cử hai tên mang một chiếc
khăn mùi xoa mầu sẫm ra ngoại thành, tìm “bà chị”...
bò, rồi tẩm ít hương mồ hôi của “bà chị”.
Tối
hôm ấy, khi tất cả quây quần tán gẫu, anh em đưa chiếc khăn màu sẫm cho
Vôva để gã đoán xem của em nào. Sau khi hít hà vài ba lượt, gã đăm
chiêu nghĩ ngợi. Cuối cùng gã thốt lên:
- “Em” này “lạ” quá! Nhưng anh em yên tâm, chỉ sau một ngày tớ sẽ có câu trả lời!
Cả phòng bò lăn ra cười!